Trang

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Đầu Báo

Chuyến Đò Yêu Thương
Nhớ Ơn Thầy Cô Đưa Chúng Ta Qua Con Sông Tri Thưc

 
                                     
                                            Tiên          Hậu
                                                  Học           Học     
                                                   Lễ              văn            
        Chi Đoàn Lớp 11b11      





Lời Ngõ

                                   
                         

                                    LỜI NGÕ

     “Không thầy đố mày làm nên”.

     Vâng, không có ai khi lớn lên được trưởng thành tốt mà không nhờ vào bàn tay dạy dỗ của thầy cô như một 
người ba người mẹ thứ hai của chúng ta vậy. Nếu ba mẹ là người nuôi dưỡng chăm sóc chúng ta, thì thầy cô chính là 
người ươm mầm tương lai cho chúng ta. Công ơn của thầy cô đã dạy dỗ, ươm mầm cho chúng ta suốt mười mấy 
năm qua không có gì có thể so sánh bằng .

     Thầy cô chính là người lái đò, ngược xuôi biết bao năm qua vất vả biết bao với những đứa học sinh. Mỗi chuyến 
đò thầy cô đưa đi mang theo bao tri thức, giáo dưỡng, tâm huyết của mình.
     Thầy cô đã dạy cho chúng em biết bao là điều hay, ý đẹp. Thầy cô không những dạy những tri thức mà còn dạy 
cho chúng em cách làm người. Như dòng chữ mà trường ta cũng thường đề cao đó là 
     “Tiên học lễ, hậu học văn”. Thầy cô dạy chúng ta cái xấu cái tốt hướng đến việt thiện và biết giúp đỡ những người 
xung quanh. Một năm học không kể cả nắng hay mưa, trời lạnh hay nóng bức thầy cô vẵn đứng trên bục giảng trao 
lại những tri thức cho chúng em. Chuyến đò mấy mươi năm qua, từng lớp, từng lớp lên biết bao nhiêu khổ nhọc và 
những giọt mồ hôi lăng dài trên má, trên áo ước đẵm mà chúng em chưa biết và chưa hiểu được nỗi khổ ấy được. 
nỗi khổ mà những đứa học sinh tinh nghịch như chúng em chưa trải qua.
     Ngày ngày gắn liền với bụi phấn và chính những bụi phấn ấy đã là bạc đi mái tóc đen của ngày xưa. Bao nhiêu năm 
vất vả, vất vả trong việc gia đình, giảng dạy nhưng thầy cô vẫn ân cần chăm lo cho chúng em. Những tập giáo án thầy 
cô phải thức thâu đêm để soạn thầy cô đã không ngại khó khăn để vì chúng em, cũng có những nỗi lòng của thầy cô 
chúng em chưa có thể hiểu được.

     “Chuyến đò yêu thương”. Ngày ấy thầy cô đã mang bao tâm huyết, yêu thương vào chúng em mong chúng em sẻ 
tiến tới tương lai tốt đẹp. chúng em sẽ luôn ghi sâu trong lòng chuyến đò thầy cô đã đưa chúng em sang song.
     Những nốt thăng cũng như những cung bậc trầm, niềm hạnh phúc ngọt ngào hay nỗi buồn sâu sắc, những câu nói 
vui, những câu ca dao, truyện ngắn dí dỏm cũng được tập thể 11B11 thể hiện qua nhiều âm thanh, sắc thái khác 
nhau. Và tập thể lớp 11B11 xin kính chúc cho thầy cô ngày càng mạnh khỏe trẻ đẹp trong lòng chúng em. Kính chúc 
thầy cô có một ngày Nhà Giáo Việt Nam tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.   

                                                                                                                                Tập thể lớp 11B11
                           

Văn Xuôi


Nhớ mãi ơn thầy
  
      “ Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi nhưng ngàn năm làm sao đếm hết công ơn người thầy…”. Những ca từ ấy vang lên đã đưa con về với nỗi nhớ, nhớ bạn bè, nhớ ngôi trường đã từng gắn bó.
     Dòng thời gian trôi đã cuốn những kĩ niệm vào kí ức, cứ xa dần xa dần, nhưng con vẫn mãi khắc sâu trong tim mình hình bóng của người thầy – người đưa đò năm xưa. Những đứa học trò chúng con còn bé nhỏ như những mầm non từng ngày được nuôi dưỡng, vun xới trong tình yêu thương của thầy cô. Ngày ấy, dù con hồn nhiên vô tư lắm nhưng chúng con vẫn cảm nhận được tấm lòng, sự hi sinh thầm lặng của thầy cô để nâng cánh cho chúng con bay cao, bay xa trên bầu trời tri thức. Đã bao đêm, khi mọi người còn ngon giấc thầy vẫn ngồi bên trang giáo án. Đã bao lần, cô buồn khi chúng con chưa cố gắn; để rồi thầy cô hạnh phúc khi chúng con nên người. Từng lớp học sinh đã được thầy cô nâng niu, dìu dắt, từng chuyến đò thầy  đưa qua sông nhưng rồi những ai còn nhớ và những ai đã quên.

     Hôm nay, hành trang chúng con bước vào đời là bài học làm người, là vốn tri thức thầy gieo từng ngày. Những ngày tháng đến trường con đã học được học biết bao điều hay, thầy đã dạy cho con biết yêu thương, biết ước mơ, biết sống đẹp giữa cuộc đời. Nơi ấy đã nuôi dưỡng trong con lòng biết ơn, sự kính trọng đối với thầy cô.
“ Kỉ niệm là gì nếu lòng người vội xóa
Nhưng sẻ là tất cả nếu lòng người còn ghi…”
     Xin gửi đến thầy cô – Người đã nâng bước cho con đến chân trời mới – lời tri ân sâu sắc nhất!
“Đã qua rồi một thời và con đã lớn
Bài học ngày nào con mãi khắc ghi
Lời giải đáp cho con không là ẩn số
Mà cả tấm lòng quảng đại bao la
Ở nơi xa theo hương bay của gió
Con gửi lời tôn kính đến thầy cô”.
                                                                                                                             ( HS: Lê Quang Thụ )


Tâm sự của tôi

    
      Khi kết thúc năm học lớp 10, nghe tin lớp mình bị giải thể và các bạn trong lớp sẻ chuyển sang lớp khác, Tôi lo lắng, hồi hộp. Tôi không biết mình sẽ vào lớp nào? Có ai quen không? Giáo viên chủ nhiệm là ai? Sau đó, tôi được nhà trường chuyển đến lớp 11B 11. Lúc đó tôi nghĩ rằng : “ Liệu có đứa bạn thân nào không ? “. Nhưng tôi không ngờ mình được vào lớp có nhiều bạn thân và cô giáo chủ nhiệm lại là người mà mình kính mến. Các bạn trong lớp rất hòa đồng, gần gũi và ngoan hiền. Còn cô giáo chủ nhiệm là người đã dạy môn văn khi tôi bước chân vào
ngôi trường cấp 3 này . Đó là người cô đã mang lại cho tôi nhiều khung bậc cảm xúc. Có lúc tôi cảm thấy sợ cô. Nhưng có lúc tôi cảm thấy rất xúc động. khi cô nhắc đến những bạn có hoàn cảnh khó khăn, vượt khó học giỏi và cô khuyên các bạn khác nên tôn trọng các bạn này hơn. Tôi cảm thấy như có chút gì đó chưa từng có trong lòng tôi và cảm thấy như đó là mình trong điều cô nói. Và tôi như được chia sẽ những khó khăn của mình với các bạn mà trước đó tôi chưa từng nói, từng tâm sự với bất kì một ai ở lớp. Và bây giờ tôi lại được học trong lớp của cô, được nghe cô chuyện trò. Đó là niềm hạnh phúc trong cuộc đời học sinh của tôi.
     Và trách nhiệm của tôi bây giờ là phải học tập thật tốt để không phụ lòng mong đợi của cô, các bạn và gia đình của tôi.
                                                                                                                           ( HS: Trần Từ Thiện )
                                                                              


                                                 

GỬI CÔ DẠY VĂN
    
     Cô ơi, khi em viết dòng này, có lẽ cô không còn nhớ em là ai nữa. Cô từng nói giáo viên như một người lái đò, suốt cuộc đời mình chở bao nhiêu thế hệ học trò qua sông. Em luôn nhớ đến cô và nhất là hôm nay, em phải viết điều này thay cô bênh vực môn văn, Bên vực cách dạy và cách học của cô trò mình. Cô cho phép em cô nhé!.

     Cuộc đời dạy văn của cô hẵn không thiếu những lần nhìn thấy học trò xoay nắn cổ tay vì đau nhức do phải chép quá nhiều. Hẳn không thiếu những lần cô phải học rất nhiều sách vở. Và bây giờ cả một bộ phận người đời than thở rằng : “ Thứ văn chương nhà trường chỉ là đọc chép, vô hồn và giết chết học sinh “. Xin lỗi cô, em cũng thấy mệt mỏi khi cứ mỗi buổi học vẫn là lại phải chép bài. Không ngừng nghĩ, mồ hôi em chảy xuống trang giấy không lau kịp, nhòe cả vết mực khô…. Nhưng lớn lên, em mới hiểu nỗi nhọc nhằn của những người nông dân đang còng lung trên cánh đồng lúa, đâu thấm gì nhọc nhằn của những tiếng rao đêm. Nhờ những bài văn cô dạy mà hôm nay em được ngồi trên trường phổ thong, ngày mai em ra trường, ngồi làm việc trong phòng máy lạnh, có xe đón xe đưa. Thưa cô, em thật lòng cảm ơn cô vì những bài văn cô đọc cho em chép ngày xưa ấy…. Khi em hỏi cô, tại sao em không được viết những điều mình thích, không được tự do sáng tạo, sao phải nhất nhất tuân theo khuôn mẫu có trước. Cô trả lời sau này em sẽ hiểu. Vâng! Bây giờ em đã hiểu bài văn cô ngày xưa là khởi đầu của những luận văn, luận án ngày sau. Phải biết viết một bài văn có cô rèn luyện trước, bây giờ em không tin mình viết được chương khóa luận đấy cô ạ. Em một lần nửa chân thành cảm ơn. Có lần cô hỏi em, có định sống bằng nghề văn không, em lắc đầu! Cô mỉm cười, vậy thì em chỉ cần viết thế thôi.
      Em hiểu văn học cô dạy là công cụ cho cuộc sống. Em chỉ cần văn chương để giúp em sống tốt hơn. Em đâu có định trở thành nhà văn mà đòi hỏi cô trao cho em quá nhiều. Em đã hiểu, để thành công trên đường đời, chỉ nên giử cho mình một kỉ niệm cần thiết và loại bỏ những thứ không hửu ích có thể như thế là thực dụng song đó là sự thật.
     Cô cho và trao em quá đủ - đủ để em không quá khô khan trước cuộc đời, không quá nông cạn trong suy nghĩ và cũng đủ để em viết những dòng này như một lời tri ân gửi đến cô.
                                                                                                                   (HS: Bùi Đình Nhật Danh)




THẦY TÔI
     
    Trời đã tối bên chiếc đèn nhỏ, thầy hóa, đang ngồi bên cửa sổ để làm công việc hết sức quen thuộc của một người thầy giáo đó là chấm bài kiểm tra của học sinh. Mọi người trong gia đình thầy đều đã đi ngũ rồi, riêng thầy vẫn còn thức.

     Dáng thầy nghiêng nghiêng trong ánh đèn tỏa nhẹ. Mái tóc xõa loài xòa, lốm đốm bạc, vài sợi bám mồ hôi dán vào trán. Đôi mắt thầy mở to, đen lay láy chăm chú đọc những công thức hóa học của học trò. Thầy khẽ nhíu mày lại, có lẽ thầy gặp phải một bài có nhiều chỗ sai. Trán thầy hằn những đường nhăn sâu. “ Thầy hóa “ thở dài lấy khăn lau những hạt mồ hôi lấm tấm đọng trên trán và đôi má hóp. Gương mặt thầy có vẻ bơ phờ, mệt mỏi. Ôi, thầy dừng tay thôi, khuya rồi!. Nhưng không, thầy lại ngồi im dồn tâm trí chấm bài tiếp. Bộ ngực thầy hơi thở phập phồng dưới chiếc áo đã chật, tiếng đồng hồ tích tắc nghe rõ trong căn phòng vắng. Thầy dừng bút, hơi mỉm cười. chắc thầy chấm một bài mà thầy không ngờ tới . Bên ngoài cửa sổ chị trăng đã lên cao rồi. chị khẽ vén mái tóc mây dịu dàng hé nhìn vào như muốn thức hết đêm nay cùng thầy. Thầy hóa ngẩn nhìn bầu trời cao, thầy khẽ nói : “ sao đêm nay đẹp quá. Dải ngân hà như một chiếc trâm cài đầu thật đẹp cho chị hằng “. Thầy đứng lên đi đi lại lại, vặn mình kêu rắc rắc rồi mở rộng cánh cửa sổ. Một làn gió nhẹ và vào vuốt ve mái tóc thầy như muốn làm đầu óc thầy thanh thản. Những giọt mồ hôi đã bị làn gió cuốn đi mất. Thầy hóa mỉm cười ngồi xuống chấm bài tiếp. Miệng thầy lẩm nhẩm đọc. bút đỏ dõi theo các công thức, đôi lúc thầy dừng lại lâu sữa các công thức, và cho góp ý, trong bầu không khí tĩnh mịch giờ đây chỉ còn lại ba người: “ Thầy hóa, vầng trăng và làn gió mát “. Gió vẫn quyến luyến ở lại giúp thầy chấm bài. Tập bài ít dần, đồng hồ điểm 12 giờ đúng 2 tiếng ngân nga. Thế là thầy đã mất một giấc ngũ mặc dù thầy đã lao động rất vất vả. Thầy đã phải đứng lớp cả buổi sáng và chiều. Bù lại thầy chứng tỏ được lòng yêu thương học trò. Thầy của em có đủ các tính tình đáng yêu, đáng kính, vui vẻ, tận tâm thương mến học trò và muốn chúng tiến bộ.
     Thầy giáo dạy hóa của em thường làm những việc đó. Em rất thương và biết ơn thầy. Em cố gắn viết bài cho rõ, sạch và ít lỗi để thầy đỡ vất vả, sữa bài:
Thầy ơi sớm sớm chiều chiều
Lòng em vẫn nhớ một điều chăm ngoan.
                                                                                                                            ( HS: Trần Từ Thiện )








Tiếng lòng
     
    Thời gian trôi qua thật nhanh, mới thế đã hai năm tôi bước chân vào trường cấp 3. Tôi đã quen cách học ở đây. Nhưng có một môn học xã hội do cô giáo dạy tôi, lúc ban đầu tôi, lúc ban đầu tôi cũng học bình thường như bao nhiêu bạn khác, cũng phát biểu xây dựng bài , học bài, soạn bài đầy đủ môn học của cô. Nhưng dần dần về sau tôi lại trở lại bị động trước môn học này. Mỗi lần cứ đứng trước mặt cô hay được cô mời phát biểu, lòng tôi trở nên nghẹn ngào,
miệng tôi không không nói ra tiếng cứ như đang có ai bóp cổ mình. Trước cô, tôi như một đứa học sinh đầy nhút nhát, lo sợ, tôi suy nghĩ rất nhiều và qua những lần đó tôi muốn vượt lên chính mình để đứng trước cô tôi sẽ là một cậu học trò đầy bản lĩnh nhưng tôi không làm được điều đó và ngược lại cứ qua mỗi lần suy nghĩ ý định trong tôi càng nhút nhát hơn. Và tôi cũng biết tôi chưa thành tâm trong môn học của cô nên có nhiều lần cô khen tôi , động viên tôi, ít gọi tôi trả lời bài hơn. Tôi biết các việc làm của cô là nhằm giúp tôi được học tốt hơn trong môn học này, tôi rất lấy lòng biết ơn cô, nhân ngày 20 tháng 11 này và trở về sau, tôi sẻ tích cực học tập hơn, sẽ xóa bỏ hình ảnh không tốt về mình trước đây, hoàn thiện mình hơn để không phụ lòng tin của cô vào bản thân cậu học trò như tôi.
                                                                                                                             ( HS: Trần Từ Thiện )



Truyện Ngắn


Lời xin lỗi

Ánh sáng của ngày mới len lói vào những tán cây xanh rì, hong khô đi những giọt sương vẫn còn đọng lại từ đêm qua. Thu chạy thục mạng vào cổng trường, nó lại đi học trễ. Nhưng hôm nay, lại đặc biệt hơn giáo viên chủ nhiện của nó đang ốm nặng và thầy Huy một người thầy nổi tiếng nghiêm nghị, sẽ tạm làm giáo viên chủ nhiệm của lớp nó. Vừa vào lớp, nó thấy thầy và các bạn đang chuyên tâm vào bài học của mình.

Vừa hổn hển vừa nói:
 “Thưa thầy em vào lớp.”
Từ trên bục giảng thầy châu mày nhìn về phía nó:
“Em đã đi học trễ, ấn tượng đầu tiên của em thật tốt”.
Nó ngẩn cao đầu nhìn người thầy trước mặt và giọng rụt rè:
“Em xin lỗi”.
Thầy vừa quay lên bảng vừa nói vọng ra:
“Lần đầu tiên thầy tha nhưng đây cũng là lần cuối, em vào lớp đi”.
Mấy bạn trong lớp nhìn nó rầm rì, còn nó cảm thấy xấu hổ vô cùng và còn pha thêm một chút bực bội. Lần thứ nhất rồi lại lần thứ hai nó đi học trễ kể từ ngày thầy nhận lớp. Như một thói quen thầy đưa tay đẩy đôi gọng kính nhìn nó nghiêm khắc:
“Em lại đi học trễ, điều này ảnh hưởng đến các bạn trong lớp. Nếu cứ như vậy hạnh kiểm của em sẽ bị tuột hạng”.
Lời đe dọa của thầy như một tản đá ném thẳng vào lòng của nó. Trong phút nóng giận nó đã lớn tiếng lại với thầy:
“Xin lỗi thầy vì em đã đi học trễ nhưng thầy vẫn không có quyền đánh giá về hạnh kiểm của em vì thầy chỉ là một chủ nhiệm tạm thời của em mà thôi”.
Gương mặt của thầy tối sầm lại, đôi mắt hiện lên một cảm xúc khó tả, thầy lại cất giọng nói nghiêm nghị nhưng giờ lại pha chút gì đó khác lạ:
“Em có thể vào lớp”.
Trong suốt buổi học nó không tài nào tập trung được, nó chỉ suy nghỉ vè việc làm của mình và giờ đây trong nó chỉ tồn tại sự hối lỗi. Nó rất muốn nói lời xin lỗi với thầy nhưng lòng kiêu ngạo của bản thân đã khiến nó không còn cam đản để nhận lỗi. Thời gian sau thầy Huy không còn chủ nhiệm lớp nó nửa, đã nhiều lần nó muốn đến gặp thầy nhưng lại không giám. Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc nó rời xa mái trường.
Rồi một ngày đẹp trời của bốn năm sau, nó nhận được cuộc gọi của một người bạn học cũ. Tin dữ bất ngờ làm mọi thứ xung quanh đỗ vỡ. Một căn bệnh quái ác đã cướp đi người thầy năm xưa của nó. Thầy ra đi trong nụ cười hạnh phúc, nụ cười của một nhà giáo đã dùng suốt nửa cuộc đời tận tụy với nghề. Trong đám tan của thầy giọt nước mắt muộn màng của nó đã rơi trong sự nuối tiết. Lớp trưởng cũ của nó đã đưa nó bức thư, bức thư mà thầy đã nhờ cậu ấy gởi cho nó trước khi mất. Nó ngở ngàng nhận lấy lá thư và đọc những dòng chữ làm khóe mắt nó trực trào những giọt nước mặn chát:
“…thầy cảm thấy bất lực khi không làm tốt vai trò của mình, những điều tốt đẹp từ chữ nghỉa văn chương thầy truyền thụ cho học sinh đã không có tác dụng khi em không nhận thức được việc sai của mình. Nhưng đối với thầy em vẫn là đứa học trò nhỏ bé còn nhiều dại khờ. Thầy hi vọng ở em, rồi một ngày nào đó em sẽ thành công. Cuộc sống có nhiều vất vả và bon chăng  không phải lúc nào cũng là một vòm trời nhỏ bé và bình yên như gia đình và lớp học . Tương lai còn ở phía trước nhưng  còn lắm chông gai , điều quan trọng là em phải mạnh mẽ vượt qua. Và ngày mai khi em đã lớn khôn và đứng vững trên đôi chân của mình em sẽ hiểu được những điều thầy nói …”.Nỗi hối hận lớn dần thành tiếng nất ngẹn trong cổ họng . Nó khó khăn nặn ra từng lời một trước di ảnh của thầy Huy.
“Em xin lỗi”
Một câu nói tuy ngắn gọn đơn giản nhưng suốt bốn năm qua nó đã không đủ cam đảm nói ra để giờ đây khi đã quá muộn màng nó mới có thể hối lỗi trước thầy…
                                                                                                                      ( HS: Mỹ Duyên )




Hoài Niệm Người Thầy

Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã 5 năm kể từ ngày thầy dạy tôi năm lớp 6. Tuy thời gian đã trôi qua đã 5 năm những tiếng thầy dạy trong tôi vẫn còn đọng mãi.
Những bài học lịch sữ : Đinh bộ lĩnh chơi trò chơi đánh giặc trên cánh đồng lau. Những bài học công dân về đức tính của con người bộc trực ngay thẳng; về tình bạn trong sáng giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn. Đến cùng nhau lên thăm nhà thầy giáo cũ ấy. Những bài học như ùa về. Nhớ năm đó thầy dạy chúng tôi bộ môn công dân: nói về tình bạn trong sáng và giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn. Thầy nói: “ Các em sinh ra trong thời bình, các em phải biết sống có ích và giúp đỡ các bạn vượt qua khó khăn “. Và từ lời nói ấy của thầy chúng tôi đã ý thức được những suy nghĩ và hành động của mình.
Tuy là học môn công dân nhưng thầy vẫn kể cho chúng tôi biết những con người sống ở thời kì trước. Vào một tiết học công dân, thầy có hỏi:
Em nào cho thầy biết được trước khi đất nước giải phóng thì cuộc sống và tình người dành cho nhau như thế nào được không?
Khi thầy hỏi câu hỏi ấy thì lớp học rơi vào trầm mặc.

Bỗng một học sinh đứng dậy nói:
Thưa thầy, cuộc sống của con người lúc đó tuy còn khó khăn, nhưng con người sống rất đoàn kết, biết giúp đỡ lẫn nhau, cùng vượt qua khó khăn.
Lúc đó thầy giáo mới đặt đôi kính của mình xuống bàn và nói:
Đúng vậy, con người lúc đó tuy có cuộc sống khó khăn nhưng biết giúp đỡ nhau. Vì vậy các em củng phải biết giúp đỡ bạn vượt qua khó khăn nha.
Rồi sau đó vào bài học thầy kể cho lớp tôi nghe một câu chuyện tại nơi thầy sống: Rằng lúc nhỏ thầy phải gánh nước, chẻ củi, làm mọi công việc khổ cực, khi lớn lên thì những dấu vết ấy không thể nào không lưu giữ ở trên người.
Câu chuyện tuy ngắn nhưng đã làm cho cuộc sống chúng tôi thêm ý nghĩa và biết tôn trọng chúng.
Ngày hôm đó, chúng tôi cùng thầy ôn lại những kĩ niệm cũ, những bài học hay vô cùng quý giá. Những lời nói đi vào lòng người. kết thúc ngày hôm đó có người khóc, người buồn, có người tuy cười nhưng tôi biết trong lòng họ rất buồn khi phải chia tay thầy.
Nếu muốn nói một lời, tôi sẽ nói: “ Cảm ơn thầy, thầy ơi! “.
                                                                                                          ( HS: Trần Thị Thu Thảo )


Tấm Lòng Cô Giáo Em

Tôi là một học sinh không ai dạy nổi. Tất cả các giáo viên cũ từng dạy tôi đều nhận xét như vậy. Ngay cả bố mẹ tôi cũng đã nhiều lần thở dài hay khóc chỉ vì có một đứa con như tôi, đau lòng vì những việc tôi gây ra và mệt mỏi vì phải giải quyết những hậu quả của nó.
Tôi là một học sinh cá biệt. Tôi biết điều đó, thế nhưng cái bản tính ham chơi và quậy phá cứ quấn lấy tôi vì thế tôi cũng chẳng thể sữa chữa tính nết của mình.
Vào năm học mới năm nay, lớp tôi được phân cho một cô giáo chủ nhiệm. Tên cô là Kim Anh, còn khá trẻ và vẻ mặt khá hiền từ. Lúc mới nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ có vẻ như năm nay sẻ khá buồn tẻ cho mình. Thế nhưng chẳng phải vậy, Trông cô hiền thế thôi nhưng cô làm việc rất nghiêm túc, mọi việc trong lớp cô đều trông coi chặc chẽ. Nhất là tôi – thành phần cá biệt của lớp. Cô luôn quan tâm đến tôi, để ý mọi việc tôi làm trong lớp. Cô biết tôi cúp tiết nào, học hành ra sao đồng thời củng biết tôi đã làm những gì đối với lớp chúng tôi bị điểm kém. Ban đầu, tôi chẳng quan tâm cô đã làm những gì. Thế nhưng ngày qua ngày tôi thấy cô thật phiền phức và trỏ nên rất ghét cô. Những lúc, cô mời tôi lên để gặp mặt riêng tôi tỏ ra rất không hợp tác. Rồi cũng có ngày cô buồn bã hỏi tôi :

Cô biết bản tính em thích ham chơi. Thế nhưng em có từng nghĩ cho bố mẹ em, nghĩ cho cô. Chúng tôi đều rất buồn và đâu lòng. Hãy vì chúng tôi mà cố gắn một chút không được sao?.
Tôi đã nghĩ về điều cô nói. Thế nhưng ngày hôm sau tôi lại quẳn chúng đi rồi lại tiếp tục đi chơi, quậy phá. Một ngày nọ, Tôi học thể dục trên sân trường. Trong lúc chơi bóng tôi đã vô tình bị thương ở chân. Lúc cô biết chuyện cô đã rất giận, không phải giận tôi mà là giận thầy thể dục. Cô đã bão thầy tại sao lại không trông chừng tôi, để tôi bị thương chảy máu nhiều như vậy ?. Cô đã ân cần băng vết thương cho tôi, lúc đó tôi đã cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Tôi xem có như một người thân quan trọng. Tôi cũng đã nghĩ về những điều cô từng nói với tôi . Tôi phải cố gắn hơn. Vì mình, vì cha mẹ và vì cô. Từ ngày đó, Tôi cũng đã tập thay đổi bản tính của mình củng chăm chỉ học tập hơn.
Thời gian trôi qua tôi đã thay đổi nhiều, mặc dù không phải là giỏi nhất nhưng tôi đã thấy mình giỏi hơn, tốt hơn. Chính tình yêu thương của cô đã giúp tôi thay đổi.
Cảm ơn cô! Em sẽ mãi yêu quý và trân trọng cô.
                                                                                     ( HS: Võ Thị Mỹ Huyền )






Người thầy kính mến

Chắc cũng có rất nhiều người đã mang trong mình một kĩ niệm đáng nhớ. Và tôi cũng vậy, kỉ niệm ngày ấy vẫn ở trong tôi mãi mãi. Đó là kỉ niệm về một người thầy mà tôi đã yêu quý, kính trọng biết chừng nào.
Ngày ấy, ngày ,mà tôi chuẩn bị kết thúc năm học cuối cấp 2. Thầy Trần Từ Hiếu là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Trước sự ngỡ ngàng của cả lớp về thầy và thầy cũng rất lo lắng khi nhận chủ nhiệm lớp nổi tiếng là ngỗ nghịch trong trường. những ngày đầu bọn con gái vẫn phá rối trong khi thầy đã nhắc nhở nhiều lần trong mỗi tiết sinh hoạt lớp. Tôi là lớp trưởng nên phải quản lí lớp nghiêm túc đưa lớp đi lên vậy mà tôi lại bao che cho một số bạn nữ. Tôi biết thầy vẫn biết nhưng không nói ra. Tình cờ vào tiết sinh hoạt lớp ấy thầy tuyên bố: “ Ban giám hiệu trường nói lớp mình sẽ ra hội đồng kĩ luật 3 bạn “. Mới nghe tới đó, cả lớp tôi đã “ ồ “ lên rất lớn vang lên khắp phòng. Thầy nói tiếp: Đó là 3 em thủy, huyên, liên và đề nghị lớp trưởng viết một biên bản nói hết những vi pham của 3 bạn đó “. Tôi lúng túng và đáp lại với thầy với một giọng nói run run: “ Thưa thầy… viết biên bản viết sao đây thầy? Các bạn ấy đã vi phạm những lỗi gì ạ?
Thầy trả lời:
_ “ Chứ em là lớp trưởng sao lại hỏi thầy, Em đã theo dõi các bạn trong lớp thì em phải biết các bạn nào vi phạm nội quy nhà trường chứ! “.
Tôi run sợ đáp:

_” Em đã không làm tốt với nhiệm vụ của mình, đã bao che cho các bạn. Em xin lỗi thầy nhiều”. Không biết lúc đó, sao tôi lại nói vậy, nước mắt rơi trên khuôn mặt làm tôi xấu hổ trước các bạn và thầy. Cả lớp im lặng tự nhiên có một tiếng nói: “Thưa thầy… thầy hãy tha lỗi cho bạn Thụ đi thầy. Thưa thầy em biết bạn ấy sai nhưng thầy hãy cho bạn ấy một cơ hội sửa sai”. Khi nghe xong câu nói ấy của bạn Trung . Thầy cất tiếng lên:

_ “Thầy biết hết nhưng thầy không có nói ra thôi , thầy xem thử bạn thụ có sửa lại không nhưng thầy không thấy, nhưng bạn thụ đã tự nói ra lỗi của mình nên thầy bỏ qua”. Cả lớp tôi vỗ tay trong sự vui vẻ khi thầy đã bỏ qua. Tôi nín khóc và cười thật tươi. Sau đó, thầy đã đọc những khuyết điểm của 3 bạn cho tôi viết. Tôi tự hứa với bản thân mình phải nghiêm khắc hơn nữa, không được lơ là trong việc theo dõi các bạn. Kể từ đó, các bạn cũng biết tôi nghiêm khắc hơn nên đã ít vi phạm và lớp tôi không còn quậy như trước nữa. Tôi đã trở thành một lớp trưởng gương mẫu và được rất nhiều thầy cô và bạn mè yêu mến. Cả lớp tôi ngày càng quý trọng và yêu mến thầy Hiếu hơn. Thầy là một người bao dung, tuy nghiêm khắc, tuy hung dữ, nhưng đó là vì lớp tôi quậy mà thôi. Giờ đây tuy mỗi thành viên trong lớp đã tan rã mỗi đứa một nơi nhưng vẫn liên lạc vào dịp 20 tháng 11 hay tết. chúng tôi đều tập trung cả lớp để đi thăm thầy và tình cảm của chúng tôi và thầy ngày càng sâu đậm hơn. Cũng gần đến ngày “Nhà giáo Việt nam”. Em chúc thầy luôn khỏe mạnh, thành công trên con đường dạy học. Chúng em nhớ thầy nhiều lắm.
Tuy đó là lỗi lầm trong quá khứ, nhưng tôi sẽ nhớ mãi . Coi đó là bài học của mình và tự hứa sẻ không vi phạm nữa. Biết ơn thầy nhiều lắm ạ!.
                                                                                                               (HS: Đặng Đình Khánh )






Mái trường và người thầy
    
Sau ba năm tôi mới có dịp trở lại ngôi trường cấp 2 mà tôi đã từng học. Mọi thứ dường như không thay đổi, chỉ có những cái cây và phòng học, những bức tường già theo năm tháng. Tiếng dạy của giáo viên, tiếng phát biểu bài của học sinh và cả tiếng trống trường vang dội cả ngôi trường.
     Hôm ấy tôi cùng đám bạn trở lại ngôi trường , nơi mà đã mang cho chúng tôi bao kĩ niệm…. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã điểm.
     Chúng tôi từ xa đã nhìn thấy người thầy giáo mà ngày đó, ngày tôi mới bước chân vào ngôi trường THCS đã dạy cho tôi biết cách hòa đồng, không phải tủi thân, thầy vẫn như ngày nào, vẫn tận tụy trên lớp, vẫn gieo mần con chữ cho những thế hệ con cháu sau này. Đưa chúng tôi cũng như thế hệ con cháu sau này đến gần với tương lai, ước mơ của mình hơn. Thầy dạy bộ môn lịch sữ và công dân. Thầy truyền cho chúng tôi những bài học hay thú vị, để chúng tôi có hứng thú với môn lịch sữ hơn.



     Thầy về trường từ khi trường chỉ là một trường nhỏ, không có phòng học, bàn ghế khang trang như bây giờ. Thầy đã gắn bó với ngôi trường này đến bây giờ, khi trường đã đổi mới.
     Là một giáo viên dạy sữ nên trong giờ học thầy rất nghiêm khắc, dạy cho chúng học sinh phải biết vương lên, sống hết mình vì tổ quốc. “ Dân ta phải biết sử ta “ đó là điều mà thầy luôn nhắc nhở chúng tôi , là đân của một nước thì phải biết lịch sử của đất nước đó- “ lịch sử là một cái gốc rễ của một quốc gia, dân tộc “.
     Tuy đã lớn tuổi, đi ra trường đã lâu nhưng những người học trò lớp cũ của thầy vẫn không thể nào quên được những lời dạy ấy.
     Thầy dạy cho chúng tôi phải biết nói lời hay lẽ phải, những lời nói tốt đẹp. Thầy còn nói: “ mình là người có ăn, có học phải biết ăn nói lễ phép lịch sự “. Dạy cho chúng tôi phải biết cư sử với mọi người, từ trẻ con đến người lớn, và phải biết giúp đỡ họ những khi gặp khó khăn.
     Những lời dạy trầm ấm, những lời khuyên răng tận tình giúp chúng tôi nhận ra được triết lí trong cuộc sống. Và giờ đây chúng tôi đã áp dụng những điều mình học vào cuộc sống một cách chân lí nhất.
     Tôi muốn nói : “ Cảm ơn thầy! đã dạy cho chúng tôi những bài học quý giá “.
                                                                                                                ( HS: Thu Thảo )





Thơ






Kí ức 

 Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ
Đọc chữ o cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi ,sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mãi rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ o nên em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường củ thoảng hương cỏ mật
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em,…
                                                                                            ( HS: Lâm Thị Duy )






Ngày vui thầy cô


Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Là đèn đường soi sáng lối em đi
Còn cô là người mẹ hiền phú quý
Mà trời dành để dạy dỗ chúng em
Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành thầy cô
Học trò bao nét điểm tô
Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng
Trời thu nắng đẹp tương bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tang biểu lộ ân tình
Bao ngày mệt nhọc thầycô đổ dành
Bây giờ, giờ phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính cô, kính thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy.
Mong thầy cô khỏe, trồng người tiếp sau.
                                                                                                               ( HS: Nguyễn Đăng Hùng )







Nhọc Nhằn

Cây phượng già treo mùa thu lên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp
“Các con ráng … năm nay hè cuối cấp..”
Chút nghẹn ngào … bụi phấn vỡ lao sao
Ngày hôm qua tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương thầy lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa  vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đâu?
Hay nỗi nhớ lập lùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu tram nghìn đautủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy gửi lại ngày trên cao
Vai áo bạc như màu vàng trong vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn lại.
Đã bao lần con ngỗ nghich thầy ơi!!!.
                                                                                                               (HS: phạm Đình Tiến )




 Nhớ Thầy Cô Nhân Ngày 20-11

Em vẫn nhớ những ngày đầu đến lớp
Tay run run làm rớt tấm bảng đen
Thầy đến bên em lạ lẫm thâm quen
Nhặt giúp em tấm bảng đen vừa rớt
Em vẫn nhớ những ngày đầu đến lớp
Tay run run vẽ nét chữ theo thầy
Vẽ từng nét chưa hiểu đâu là chữ
Ê a theo thầy đọc nét viết còn run
Tháng năm qua từng nét chữ còn quen
Tập ghép chữ cái thành từ có nghĩa
Nhiều từ ghép lại thành câu tròn trịa
Từ nhiều câu thầy dạy viết thành bài
Hết lớp 1 em đọc thông viết thạo
Nhưng đầu thầy màu tóc phấn hương bay
Tóc thầy bạc bởi nén từng bàn tay
Của từng em để viết từng nét chữ
Chúng em trưởng thành nhờ công thầy dạy dỗ
Vượt những bước đầu đời bở ngỡ chưa quen
Không có thầy chúng em chẳng làm nên
Những bàn tay run run ngày đầu vương mực tím

Kính chúc tất cả thầy cô kính mến
Dạy dỗ chúng em trên từng bước đường đời
Với chúng em, thầy cô là ngọn đuốc sáng ngời.
Soi sáng mọi con đường phía trước chúng em đi.
                                                                                                             (HS: Trương Ngọc Thiện)


Kỉ Niệm Và Yêu Thương

Bao năm tháng nay ta giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương
Những ngày vui của một ngày đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy con từng nét chữ vần thơ
Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời
Và duyên dáng của một người con gái
Tâm hồn con, một nỗi buồn dài
Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc
Vầng tráng cô những vần nhăn xe xát
Âu yếm nhìn chúng con
Tuổi nhỏ chúng còn nào đâu biết nỗi âu phiền
Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “Trại chủ”
Và chúng con là những con cừu bé
Cô chăn dắt trên cánh đồng tri thức bao la
Một tình yêu bao la và vô tận
Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con
                                                                                                                
                                                                               (HS: Phạm Thị Mỹ Thùy )