Trang

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Văn Xuôi


Nhớ mãi ơn thầy
  
      “ Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi nhưng ngàn năm làm sao đếm hết công ơn người thầy…”. Những ca từ ấy vang lên đã đưa con về với nỗi nhớ, nhớ bạn bè, nhớ ngôi trường đã từng gắn bó.
     Dòng thời gian trôi đã cuốn những kĩ niệm vào kí ức, cứ xa dần xa dần, nhưng con vẫn mãi khắc sâu trong tim mình hình bóng của người thầy – người đưa đò năm xưa. Những đứa học trò chúng con còn bé nhỏ như những mầm non từng ngày được nuôi dưỡng, vun xới trong tình yêu thương của thầy cô. Ngày ấy, dù con hồn nhiên vô tư lắm nhưng chúng con vẫn cảm nhận được tấm lòng, sự hi sinh thầm lặng của thầy cô để nâng cánh cho chúng con bay cao, bay xa trên bầu trời tri thức. Đã bao đêm, khi mọi người còn ngon giấc thầy vẫn ngồi bên trang giáo án. Đã bao lần, cô buồn khi chúng con chưa cố gắn; để rồi thầy cô hạnh phúc khi chúng con nên người. Từng lớp học sinh đã được thầy cô nâng niu, dìu dắt, từng chuyến đò thầy  đưa qua sông nhưng rồi những ai còn nhớ và những ai đã quên.

     Hôm nay, hành trang chúng con bước vào đời là bài học làm người, là vốn tri thức thầy gieo từng ngày. Những ngày tháng đến trường con đã học được học biết bao điều hay, thầy đã dạy cho con biết yêu thương, biết ước mơ, biết sống đẹp giữa cuộc đời. Nơi ấy đã nuôi dưỡng trong con lòng biết ơn, sự kính trọng đối với thầy cô.
“ Kỉ niệm là gì nếu lòng người vội xóa
Nhưng sẻ là tất cả nếu lòng người còn ghi…”
     Xin gửi đến thầy cô – Người đã nâng bước cho con đến chân trời mới – lời tri ân sâu sắc nhất!
“Đã qua rồi một thời và con đã lớn
Bài học ngày nào con mãi khắc ghi
Lời giải đáp cho con không là ẩn số
Mà cả tấm lòng quảng đại bao la
Ở nơi xa theo hương bay của gió
Con gửi lời tôn kính đến thầy cô”.
                                                                                                                             ( HS: Lê Quang Thụ )


Tâm sự của tôi

    
      Khi kết thúc năm học lớp 10, nghe tin lớp mình bị giải thể và các bạn trong lớp sẻ chuyển sang lớp khác, Tôi lo lắng, hồi hộp. Tôi không biết mình sẽ vào lớp nào? Có ai quen không? Giáo viên chủ nhiệm là ai? Sau đó, tôi được nhà trường chuyển đến lớp 11B 11. Lúc đó tôi nghĩ rằng : “ Liệu có đứa bạn thân nào không ? “. Nhưng tôi không ngờ mình được vào lớp có nhiều bạn thân và cô giáo chủ nhiệm lại là người mà mình kính mến. Các bạn trong lớp rất hòa đồng, gần gũi và ngoan hiền. Còn cô giáo chủ nhiệm là người đã dạy môn văn khi tôi bước chân vào
ngôi trường cấp 3 này . Đó là người cô đã mang lại cho tôi nhiều khung bậc cảm xúc. Có lúc tôi cảm thấy sợ cô. Nhưng có lúc tôi cảm thấy rất xúc động. khi cô nhắc đến những bạn có hoàn cảnh khó khăn, vượt khó học giỏi và cô khuyên các bạn khác nên tôn trọng các bạn này hơn. Tôi cảm thấy như có chút gì đó chưa từng có trong lòng tôi và cảm thấy như đó là mình trong điều cô nói. Và tôi như được chia sẽ những khó khăn của mình với các bạn mà trước đó tôi chưa từng nói, từng tâm sự với bất kì một ai ở lớp. Và bây giờ tôi lại được học trong lớp của cô, được nghe cô chuyện trò. Đó là niềm hạnh phúc trong cuộc đời học sinh của tôi.
     Và trách nhiệm của tôi bây giờ là phải học tập thật tốt để không phụ lòng mong đợi của cô, các bạn và gia đình của tôi.
                                                                                                                           ( HS: Trần Từ Thiện )
                                                                              


                                                 

GỬI CÔ DẠY VĂN
    
     Cô ơi, khi em viết dòng này, có lẽ cô không còn nhớ em là ai nữa. Cô từng nói giáo viên như một người lái đò, suốt cuộc đời mình chở bao nhiêu thế hệ học trò qua sông. Em luôn nhớ đến cô và nhất là hôm nay, em phải viết điều này thay cô bênh vực môn văn, Bên vực cách dạy và cách học của cô trò mình. Cô cho phép em cô nhé!.

     Cuộc đời dạy văn của cô hẵn không thiếu những lần nhìn thấy học trò xoay nắn cổ tay vì đau nhức do phải chép quá nhiều. Hẳn không thiếu những lần cô phải học rất nhiều sách vở. Và bây giờ cả một bộ phận người đời than thở rằng : “ Thứ văn chương nhà trường chỉ là đọc chép, vô hồn và giết chết học sinh “. Xin lỗi cô, em cũng thấy mệt mỏi khi cứ mỗi buổi học vẫn là lại phải chép bài. Không ngừng nghĩ, mồ hôi em chảy xuống trang giấy không lau kịp, nhòe cả vết mực khô…. Nhưng lớn lên, em mới hiểu nỗi nhọc nhằn của những người nông dân đang còng lung trên cánh đồng lúa, đâu thấm gì nhọc nhằn của những tiếng rao đêm. Nhờ những bài văn cô dạy mà hôm nay em được ngồi trên trường phổ thong, ngày mai em ra trường, ngồi làm việc trong phòng máy lạnh, có xe đón xe đưa. Thưa cô, em thật lòng cảm ơn cô vì những bài văn cô đọc cho em chép ngày xưa ấy…. Khi em hỏi cô, tại sao em không được viết những điều mình thích, không được tự do sáng tạo, sao phải nhất nhất tuân theo khuôn mẫu có trước. Cô trả lời sau này em sẽ hiểu. Vâng! Bây giờ em đã hiểu bài văn cô ngày xưa là khởi đầu của những luận văn, luận án ngày sau. Phải biết viết một bài văn có cô rèn luyện trước, bây giờ em không tin mình viết được chương khóa luận đấy cô ạ. Em một lần nửa chân thành cảm ơn. Có lần cô hỏi em, có định sống bằng nghề văn không, em lắc đầu! Cô mỉm cười, vậy thì em chỉ cần viết thế thôi.
      Em hiểu văn học cô dạy là công cụ cho cuộc sống. Em chỉ cần văn chương để giúp em sống tốt hơn. Em đâu có định trở thành nhà văn mà đòi hỏi cô trao cho em quá nhiều. Em đã hiểu, để thành công trên đường đời, chỉ nên giử cho mình một kỉ niệm cần thiết và loại bỏ những thứ không hửu ích có thể như thế là thực dụng song đó là sự thật.
     Cô cho và trao em quá đủ - đủ để em không quá khô khan trước cuộc đời, không quá nông cạn trong suy nghĩ và cũng đủ để em viết những dòng này như một lời tri ân gửi đến cô.
                                                                                                                   (HS: Bùi Đình Nhật Danh)




THẦY TÔI
     
    Trời đã tối bên chiếc đèn nhỏ, thầy hóa, đang ngồi bên cửa sổ để làm công việc hết sức quen thuộc của một người thầy giáo đó là chấm bài kiểm tra của học sinh. Mọi người trong gia đình thầy đều đã đi ngũ rồi, riêng thầy vẫn còn thức.

     Dáng thầy nghiêng nghiêng trong ánh đèn tỏa nhẹ. Mái tóc xõa loài xòa, lốm đốm bạc, vài sợi bám mồ hôi dán vào trán. Đôi mắt thầy mở to, đen lay láy chăm chú đọc những công thức hóa học của học trò. Thầy khẽ nhíu mày lại, có lẽ thầy gặp phải một bài có nhiều chỗ sai. Trán thầy hằn những đường nhăn sâu. “ Thầy hóa “ thở dài lấy khăn lau những hạt mồ hôi lấm tấm đọng trên trán và đôi má hóp. Gương mặt thầy có vẻ bơ phờ, mệt mỏi. Ôi, thầy dừng tay thôi, khuya rồi!. Nhưng không, thầy lại ngồi im dồn tâm trí chấm bài tiếp. Bộ ngực thầy hơi thở phập phồng dưới chiếc áo đã chật, tiếng đồng hồ tích tắc nghe rõ trong căn phòng vắng. Thầy dừng bút, hơi mỉm cười. chắc thầy chấm một bài mà thầy không ngờ tới . Bên ngoài cửa sổ chị trăng đã lên cao rồi. chị khẽ vén mái tóc mây dịu dàng hé nhìn vào như muốn thức hết đêm nay cùng thầy. Thầy hóa ngẩn nhìn bầu trời cao, thầy khẽ nói : “ sao đêm nay đẹp quá. Dải ngân hà như một chiếc trâm cài đầu thật đẹp cho chị hằng “. Thầy đứng lên đi đi lại lại, vặn mình kêu rắc rắc rồi mở rộng cánh cửa sổ. Một làn gió nhẹ và vào vuốt ve mái tóc thầy như muốn làm đầu óc thầy thanh thản. Những giọt mồ hôi đã bị làn gió cuốn đi mất. Thầy hóa mỉm cười ngồi xuống chấm bài tiếp. Miệng thầy lẩm nhẩm đọc. bút đỏ dõi theo các công thức, đôi lúc thầy dừng lại lâu sữa các công thức, và cho góp ý, trong bầu không khí tĩnh mịch giờ đây chỉ còn lại ba người: “ Thầy hóa, vầng trăng và làn gió mát “. Gió vẫn quyến luyến ở lại giúp thầy chấm bài. Tập bài ít dần, đồng hồ điểm 12 giờ đúng 2 tiếng ngân nga. Thế là thầy đã mất một giấc ngũ mặc dù thầy đã lao động rất vất vả. Thầy đã phải đứng lớp cả buổi sáng và chiều. Bù lại thầy chứng tỏ được lòng yêu thương học trò. Thầy của em có đủ các tính tình đáng yêu, đáng kính, vui vẻ, tận tâm thương mến học trò và muốn chúng tiến bộ.
     Thầy giáo dạy hóa của em thường làm những việc đó. Em rất thương và biết ơn thầy. Em cố gắn viết bài cho rõ, sạch và ít lỗi để thầy đỡ vất vả, sữa bài:
Thầy ơi sớm sớm chiều chiều
Lòng em vẫn nhớ một điều chăm ngoan.
                                                                                                                            ( HS: Trần Từ Thiện )








Tiếng lòng
     
    Thời gian trôi qua thật nhanh, mới thế đã hai năm tôi bước chân vào trường cấp 3. Tôi đã quen cách học ở đây. Nhưng có một môn học xã hội do cô giáo dạy tôi, lúc ban đầu tôi, lúc ban đầu tôi cũng học bình thường như bao nhiêu bạn khác, cũng phát biểu xây dựng bài , học bài, soạn bài đầy đủ môn học của cô. Nhưng dần dần về sau tôi lại trở lại bị động trước môn học này. Mỗi lần cứ đứng trước mặt cô hay được cô mời phát biểu, lòng tôi trở nên nghẹn ngào,
miệng tôi không không nói ra tiếng cứ như đang có ai bóp cổ mình. Trước cô, tôi như một đứa học sinh đầy nhút nhát, lo sợ, tôi suy nghĩ rất nhiều và qua những lần đó tôi muốn vượt lên chính mình để đứng trước cô tôi sẽ là một cậu học trò đầy bản lĩnh nhưng tôi không làm được điều đó và ngược lại cứ qua mỗi lần suy nghĩ ý định trong tôi càng nhút nhát hơn. Và tôi cũng biết tôi chưa thành tâm trong môn học của cô nên có nhiều lần cô khen tôi , động viên tôi, ít gọi tôi trả lời bài hơn. Tôi biết các việc làm của cô là nhằm giúp tôi được học tốt hơn trong môn học này, tôi rất lấy lòng biết ơn cô, nhân ngày 20 tháng 11 này và trở về sau, tôi sẻ tích cực học tập hơn, sẽ xóa bỏ hình ảnh không tốt về mình trước đây, hoàn thiện mình hơn để không phụ lòng tin của cô vào bản thân cậu học trò như tôi.
                                                                                                                             ( HS: Trần Từ Thiện )



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét